9/7 zone
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
9/7 zone


 
Trang ChínhChoko - bướm đêm  >.< Icon_mini_portal_enTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Choko - bướm đêm >.<

Go down 

bạn thấy seo về truyện
a. hay
Choko - bướm đêm  >.< Vote_lcap0%Choko - bướm đêm  >.< Vote_rcap
 0% [ 0 ]
b. hay nhưng ghê
Choko - bướm đêm  >.< Vote_lcap0%Choko - bướm đêm  >.< Vote_rcap
 0% [ 0 ]
c. bt
Choko - bướm đêm  >.< Vote_lcap0%Choko - bướm đêm  >.< Vote_rcap
 0% [ 0 ]
d. dở
Choko - bướm đêm  >.< Vote_lcap0%Choko - bướm đêm  >.< Vote_rcap
 0% [ 0 ]
e. dở tệ
Choko - bướm đêm  >.< Vote_lcap0%Choko - bướm đêm  >.< Vote_rcap
 0% [ 0 ]
Tổng số bầu chọn : 0
 

Tác giảThông điệp
jaganshi
$$ USD $$
$$ USD $$
jaganshi


Tổng số bài gửi : 215
Join date : 29/10/2009
Age : 28
Đến từ : bamboo forest

Choko - bướm đêm  >.< Empty
Bài gửiTiêu đề: Choko - bướm đêm >.<   Choko - bướm đêm  >.< Icon_minitimeWed May 12, 2010 12:57 pm

I. Phần mở đầu:
....Màn đêm sâu thẳm bao trùm lên thành phố, trong sự tĩnh mịch ấy, một vóc dáng nhỏ nhắn lặng lẽ bước đi. Chợt người ấy nhảy phóc lên cửa sổ một khu chung cư và chui vào trong. Dưới ánh sáng bạc mờ ảo của ánh trăng, có thể thấy người đang nằm trên giường ấy là một cụ già. Bóng đen nhỏ nhắn kia giơ tay ra trước mặt và những cơn gió lạnh thấu xương kéo đến và tụ thành một chiếc lưỡi hái to gấp đôi người ấy...Đôi tay ấy từ từ giơ lên một cách từ tốn khiến người ta sởn gai ốc... Khi chiếc lưỡi hái vừa chạm đến cổ ông cụ thì thật nhanh, nó cắt phập ngang cổ của ông ta. Cổ ông không đứt rời, vẫn lành lặn, khiến cho ta có cảm giác chiếc lưỡi hái đi xuyên qua ông chứ ko phải cắt vào. Ông bắt đầu thở dồn dập...Rồi chiếc lưỡi hái chợt vỡ tan thành những con gió buốt
....Bóng dáng bước ra ngoài cửa sổ và phóng đi nhanh hệt như khi nó đến.
Trong đêm tối ấy, dưới ánh trăng nhàn nhạt và ánh đèn đường le lói, ta có thể thấy đó là một cô gái với mái tóc dài thật dài, đen tuyền, buộc cao và chia làm 2 nhánh....Lạnh buốt và sâu thẳm...Đó là những từ duy nhất để diễn tả đôi mắt lạnh lùng, vô hồn và khát máu ấy. Đôi môi đỏ rực như máu và nước da trắng bệch càng làm cho ta cảm giác chết chóc khi đến gần cô ta...

***********

Khi ánh mặt trời nhảy múa qua khung cửa, cũng là lúc những tiếng khóc thương vọt lên từ căn phòng ấy.
Ông cụ đã qua đời!
Đám tang của ông diễn ra long trọng khiến ta có thể hiểu khi còn sống ông là người rất được mọi người yêu quý và kính trọng. Trên đỉnh của một toà nhà đối diện xuất hiện một hình dáng quen thuộc đã xuất hiện vào đêm trước khi ông ta chết. Lần này trên tay cô ta không cầm gì cả, nhưng bộ tranh phục của cô ta có khác chút...Vẫn là chiếc quần sọc bạc, chiếc áo da đen cổ cao, nhưng lại có thêm 1 cây dù đen to tướng, đủ để ngăn ko cho ánh sáng chiếu vào cô ta và đôi giày bốt đen cao đến gối và trên tay đeo một chiếc găng hở ngón. Tất cả những gì cô ta mặc hoặc đeo đều chỉ có 2 màu trắng, đen đầy tang tóc...Sau tất cả, từ việc cô ta làm, đến trang phục đều cho thấy cô ta là một thần chết điển hình, và đối với những thần chết người ta thường gọi họ là choko (bướm đêm, mang sự chết chóc)...Choko giơ tay lên và đón một cái bóng lớn bay vụt qua...
Một con cú? Hay một con quạ? Chúng đều là những loài chim mang điềm rủi cả...Nhưng ko, đó là một con đại bàng với đôi mắt hoang dã và cái đầu trắng dữ tợn. Nhưng sâu trong mắt nó là một sự trung thành tuyệt đối với choko. Cô ta xầm xì gì với nó, rồi nó bay lên và kêu 1 tiếng lớn, thu hút sự tập trung của tất cả quạ, cú và chim lợn đến. Có cảm giác như tất cả những loài chim ấy trên thế giới đều đến đây vậy. Chúng bu lại thành 1 quả bóng đen với những tiếng kêu dáo dác. Chẳng lâu sau, chúng tản ra và thoáng thấy vài con vụt mất trong bầu trời. Khi chúng đã vắng bóng, lại 1 cơn gió lạnh lẽo tụ lại thành 1 tờ giấy dài như 1 danh sách. Choko bắt đầu đánh những dấu check như đang kiểm tra cái j` đó. Trong tờ giấy ấy, có tên của ông cụ. Vậy đây là danh sách những người phải chết trong hôm nay đó ư? Và những con chim kia đang mang đến khắp nơi trên thế giới sự chết chóc đó sao? Nhưng tại sao cô ta lại đích thân ra tay với ông cụ kia? Phải chăng vì ông ta xứng đáng chết dưới tay cô?
Những suy nghĩ về thần chết của bạn sẽ thay đổi nếu bạn nhìn thấy choko. Đó ko phải là 1 kẻ xương xẩu xấu xí với chiếc áo choàng đen và chiếc lưỡi hái cùng với con cú là tượng trưng của nó mà là 1 cô gái xinh xắn, nhỏ con với một bộ trang phục hết sức hiện đại (cool >.<) và biểu trưng cho cô là 1 con đại bàng to lớn và vĩ đại. Có lẽ chúng ta sẽ sợ chiếc đầu lâu với hốc mắt rỗng tuếch hơn là một đôi mắt long lanh đầy nữ tính. Nhưng ko, đôi mắt long lanh ấy là pha trộn của tất cả những thứ kinh khủng nhất trên thế giới này. Nó gồm sự tối tăm của đáy đại dương, sự lạnh giá của bắc cực, sự hoang dại của tự nhiên, sự dã man của thú rừng, sự đáng sợ khi đứng giữa ranh giới của sống và chết....Nhưng sâu thẳm trong đó là sự bùng cháy của một ngọn lửa mang đến sự ấm áp cho những người cô ta quan tâm Dường như ngọn lửa ấy đang bị vùi lấp bởi vẻ ngoài và công việc của cô. Nhưng choko biết nó sẽ không bao giờ tắt, nó đang chờ...chờ 1 cơ hội để vùng dạy, vương lên, và lan toả khắp nơi
Về Đầu Trang Go down
jaganshi
$$ USD $$
$$ USD $$
jaganshi


Tổng số bài gửi : 215
Join date : 29/10/2009
Age : 28
Đến từ : bamboo forest

Choko - bướm đêm  >.< Empty
Bài gửiTiêu đề: Chap1:   Choko - bướm đêm  >.< Icon_minitimeWed May 12, 2010 8:07 pm

Lại một ngày buồn chán - waya nghĩ - ngồi giữa những kẻ giả dối, tiếp thu những bài học tầm thường. Thà rằng đừng có khả năng ngoại cảm còn hơn có để thấy tâm hồn của lũ xấu xa này
Chán nản với tất cả những thứ xung quanh, waya nằm dài trên bàn và nhìn mơ mộng ra ngoài sân. Có lẽ sự yên tĩnh trong sân sẽ mang lại cảm giác thoải mái hơn đối với cậu.
_Cai' gì kia? - cậu sửng sốt khi thấy khu đối diện lớp cậu có 1 cô gái ko mặc trang phục của trường. Tất cả ấy tượng về cô ta là màu đen, trắng. Bỏ qua những điểm kỳ lạ ấy, waya phat' hiện vị trí cô đang đứng là mép của sân thượng, cô ta có thể rơi bất cứ lúc nào.
Nhưng ko, có cái j` đó giữ cô ta lại, và điều đó khiến waya càng tập trung vào cô hơn. Tuy ko thấy rõ gương mặt của cô ta nhưng waya có thể đoán là cô ta có cái gì đó kha' sầu muộn khi cứ nhìn lên bầu trời xanh, cao vời vợi kia.
Bất chợt cô ta quay lại, và đột nhiên hiện lên 1 chiếc lưỡi hái trong tay cô. Tiến sâu vào trong sân thượng hơn 1 chút. Cậu có thể thấy 1 nữ sinh. Qua khu cô ấy học, có lẽ cô ấy là học sinh năm cuối.
Bặc...
_Ko thể nào...- câu thốt lên khi thấy chiếc lưỡi hái cắt ngang đầu cô ta. và cậu dám chắc là cô đã chết...Trong vài giây, nữ sinh ấy biền mất. Ko thể nào...
Cậu bị đánh thức khỏi sự việc ấy bởi tiếng thét của 1 đám đông dưới sân. Mọi người chạy ra xem. Do ở trên cao nên cậu ko thấy được việc gì đang xảy ra giữa đám đông kia. Tiếng xe cấp cứu vang lên trước cổng và mọi người dạt ra để đưa cái người đang nằm kia vào xe.
Ko thể nào...Đó chính là nữ sinh cậu thấy trên sân thượng!
Cái quái gì đang diễn ra thế? Cậu bị ảo giác hay cô gái cậu thấy chính là thần chết? Cậu dụi dụi mắt để kiểm tra xem mình có hoa mắt hay ko.
Không! Cậu ko thề hoa mắt. Cô ta vẫn đứng đó, gương mặt ngạo nghễ pha lẫn chút tò mò đang đang dán chặt vào cậu. Cô ta nhíu mày lại như cố gắng nhớ lại điều gì.
Vụt...
Biến mất rồi. Trong nháy mắt, cô ta đã biến mất. Cậu nhìn xuống sân để chắc rằng cô ta ko nhảy xuống. Ko còn một ai trong sân cả. Vậy cô ta đi đâu?
Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong cậu nhưng ko hề có 1 câu trả lời chính xác cho chúng. Cậu trốn tiết học kế tiếp và lên tầng thượng với hy vọng mong được yên tĩnh suy nghĩ về những điều vừa rồi.
_Hello! Cậu thấy đc tôi àh?
_A’...Á – là cô ta...Vậy là ko phải hoa mắt rồi
_Làm gì hoảng lên thế? – Đôi mắt hoang dại mà cậu thấy trên sân thượng ko còn nữa mà thay vào đó là 1 đôi mắt thân thiện
_Cô...cô là thần chết phải ko? – waya dè chừng hỏi và cậu vẫn giữ khoảng cách với cô ta
_Vậy là cậu thấy hết rồi phải ko? – câu hỏi đó dường như chỉ là 1 lời khẳng định lại mà thôi
_Phải
_Ko sợ sao? – một tia thích thú loé lên trong mắt Choko và có lẽ ko ta đã có câu trả lời
_Ko. Chỉ hơi thích thú và có hơi ngạc nhiên
_Ngạc nhiên?
_Phải, ngạc nhiên. Vìtôi có khả năng ngoại cảm nhưng chưa bao giờ tôi thấy thần chết cả. Hơn nữa...
_Sao nữa
_Cô khác xa với những gì sách vở viết và cả trí tưởng tượng của tôi nữa. Cô không đáng sợ mà kỳ lạ.
_Ai cũng nói thế – choko cười vẻ thấu hiểu
_Ai cũng nói thế? Là sao?
_àh, nếu họ thấy tôi – cô đùa cứ như waya là người bạn thân từ lúc nào
_Nhưng làm sao cô có thể làm nv của mình kịp khi mỗi giây cả thế giới lại thêm hàng triệu người chết?
_Là nhờ Maru đấy – vừa nói, cô vừa đưa tay lên và ngay tức khắc một con đại bàng bay đến
...Wác... – con đại bàng suýt chút nữa đã mổ trúng tay waya rồi
_No’ có vẻ ko thích tôi nhỉ
_Với người lạ nào nó cũng thế, nếu anh muốn tôi phạt nó thì xem như vô ích nhé. Hàng trăm năm nay nó đã bầu bạn với tôi rồi. Ko thể nào vì anh mà phạt nó nhỉ – một chút bông đùa trong lời nói khiến waya nhẹ nhõm mặc dù nó diễn tả đúng ý choko nói. Cô sẽ ko phạt nó vì cậu đâu
_Khoan đã, hàng trăm năm nay? – cậu sực nhớ ra
_Phải, cũng gần 1000 năm rồi
_thế còn trước đó? Ko lẽ ko có thần chết? Hay là các thần chết luân phiên nhau giữ công việc ấy?
_Ko. Chỉ có 1 thần chết mà thôi. Và trước đó con người vẫn chết
_Vậy là sao?
_Vì có 1 thần chết trước tôi.
_Sao người đó ko làm nữa?
_Anh ta đã từ bỏ nó, vì tôi
_Từ bỏ? Có thể sao?
_khi anh ta chết. – choko lặng lẽ thêm vào
_Thần chết mà cũng chết được sao? – mắt waya mở to kinh ngạc
_Sẽ chết nếu anh ta ko làm đúng nv của mình
_Vậy là.... – cậu đã mơ hồ hiểu được
_uhm`...Để tôi cho cậu rõ hơn
Waya nín thở trong giây lát và chờ xem chuyện gì đã xảy ra với họ còn Choko thì chết lặng trong dòng hồi tưởng
_Chuyện đó xảy ra vào năm 1295, khi đó tôi được 16 tuổi. Gia đình tôi thuộc hàng quyền quý nhưng bố mẹ tôi lại giam tôi vào một toà tháp phía tây.
_Tại sao? Họ ko thương cô à?
_Không. Chỉ tại tôi biết quá nhiều và tôi ko được hoàn thiện. Họ sợ tôi sẽ làm mất mặt gia đình.
_Biết quá nhiều?
_Tôi cũng như cậu, có khả năng ngoại cảm. Vào thời đó thì họ xem tôi như 1 phù thuỷ. Hơn nữa gương mặt tôi bị tàn phá
_Do bệnh tật, tai nạn hay bẩm sinh?
_Bẩm sinh. Câu ko biết đứa con đầu thường mang những gen xấu của người cha sao?
_Biết, nhưng ko đến nỗi bị tàn phá nửa gương mặt đâu
_Đúng là ko đến nỗi như vậy. Nhưng do bố mẹ tôi là anh em họ với nhau. Với khả năng đó cộng với gương mặt kinh khủng kia, tôi đã bị tống vào tháp, sống 1 quãng đời cô độc. Tôi chỉ có thể hát, sáng tác nhạc, viết văn hoặc vẽ để giết thời gian. Nhưng những bức tranh, bản nhạc hay những quyển sách do tôi viết đều có gì đó buồn, ko ổn và luôn mang những gam màu lạnh lẽo, tối tăm hệt như cuộc đời tôi vậy
_Đó là do cuộc đời ảnh hưởng đến nội dung và hình thức sáng tác đúng ko?
_Đúng. Vì vậy tôi nhanh chóng ghét bỏ chúng. Khi tôi nhận ra chúng ko hoàn thiện và ảm đạm hệt tôi, tôi từ bỏ và cũng là lúc tôi bắt đầu bệnh. Thoạt đầu đó chỉ là con sốt nhẹ, tôi nghĩ vậy. Tôi ko nhận thức được sự nghiêm trọng của nó cho đến khi cậu ấy đến. – đôi mắt choko nhìn vào cái gi` đó thật xa
_Cậu ấy? Thần chết đầu tiên ấy à?
_Phải, cậu ta là atsushi. Cậu ta là 1 thần chết điển hình. Chỉ là 1 bộ xương mặc áo choàng đen trên tay cầm lưỡi hái...Khi ấy tôi hỏi cậu ta: “ngươi đến đây giết ta đúng ko?”. Cậu ấy ngạc nhiên vì tôi nhìn thấy cậu ta, nhưng cậu ta vẫn trả lời tôi bằng 1 cái bằng cái gật đầu.
“Lẽ ra ngươi nên đến sớm hơn” – tôi nói mà ko thiết nhìn atsushi. Tuy gương mặt ko chút biểu cảm nhưng tôi có thể thấy được sự ngạc nhiên khi cậu ta im lặng đột ngột. “Ngươi lạ quá”, atsushi thừa nhận. “So với những kẻ ta giết hoặc những kẻ thấy ta, họ đều sợ hãi và họ cũng ko như ngươi, họ muốn được sống.”. “Bởi vì họ có thể được sống như 1 con người” – tôi quát. Điều đó càng làm atsushi tò mò về tôi hơn. “Cô không sợ tôi sao?” – cậu ấy hỏi mong tôi giảm bớt kích động. “Sợ? Còn gì đáng để tôi sợ nữa khi cả đời này đã sống trong nỗi sợ hãi rồi? Suy cho cùng thì anh cũng chẳng đáng sợ bằng cái thứ mà tôi phải sống suốt 16 năm qua đâu!”. Tôi ngày một cáu gắt hơn. Một khoảng lặng để tôi bình tĩnh lại, và, tôi đã khóc. Tôi chụp lấy áo choàng của atsushi cùng lời khẩn cầu anh ấy hãy mang tôi đi, mang tôi đi xa khỏi cái vòng đời khốn khổ này. Anh ấy đã rất dịu dàng, dịu dàng xa so với cái vẻ ngoài đáng sợ ấy, một bàn tay vuốt ve tóc tôi và giọng nói ấm áp vang lên “Đừng khóc. Rồi thời điểm ấy cũng sẽ đến, thay vì đau khổ trốn tránh sự thật thì hãy đối mặt với nó và cô sẽ thấy cuộc sống này có ý nghĩ cho đến khi tôi đưa cô đi.”. “Nói dối! Rồi anh cũng sẽ bỏ đi như bao người khác, bố, mẹ, em gái đều bỏ tôi. Họ là người thân của tôi mà họ còn có thể vứt bỏ tôi đi, anh là ai chứ? Chỉ là một thần chết hàng ngày gặp và đưa hàng vạn người đi, làm sao anh có thể ở bên tôi được chứ?” – nỗi đau càng lúc càng tăng, anh ấy chỉ nói với tôi 1 câu: “Ai bảo là hàng ngày tôi giết cả vạn người chứ. Nếu cô ko sợ thì tôi sẵn sàng ở bên cô đến khi cô đi.” “Làm sao được chứ? Nếu vậy những người kia sẽ sống và dân số tăng vọt ư? Anh chỉ nói dối.”. “Tôi ko nói dối, tôi nhờ con maru này đấy.”...Và đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp maru...nó cũng như bây giờ, trung thành và khó gần. Tim nó cũng như tim chúng tôi, chỉ mở rộng cho những người thật sự cần chúng tôi. – Choko vừa nói vừa giơ tay vuốt con Maru một cách trìu mến, như thể cô thấy lại atsushi vậy...
_Vậy anh ấy là người dạy cô cách điều khiển Maru?
_Ko sai. Chính anh ấy. Trong suốt những ngày cuối đời, tôi như được sống lại, lần đầu tiên tôi được sinh ra trong tình thương. Lần đầu có người khen những ưu điểm ẩn trong tôi mà ko để ý đến bề ngoài, lần đầu có người tâm sự, lần đầu có người cùng tôi ngắm trăng, kể cho tôi nghe chuyện ở khắp thế giới...Tôi đã từng cám ơn nhưng anh ấy ko nhận và giải thích cho tôi nghe rằng trên đời này con người sống vì nhau. Những người đặc biệt chỉ dành cho người đặc biệt. Như tôi sinh ra để chấp nhận vẻ ngoài và con người anh ấy cũng như anh ấy chấp nhận tôi và xem tôi là 1 con người. Sẽ ko ai cô độc cả. Vì những người cô độc thật sự thì khi họ ra đi, anh ấy sẽ đi cùng họ và họ sẽ ko cô độc nữa, họ được sinh ra 1 lần nữa...Trong suốt 1 tuần trăng qua, chúng tôi được sống trong 1 thế giới chỉ có 2 người, thư thả và thoải mái... Một ngày kia anh ấy nói: “Thời gian chúng ta gặp nhau thật ngắn ngủi. Ban đầu tôi ko nghĩ là sẽ dành qua’ nhiều thời gian cho cô nhưng...Tôi ko thể dừng lại được. Tôi ko còn muốn đi quá xa để làm nv nữa, mà chỉ muốn ở bên cô, có lẽ đây là lần đầu tiên thần chết đi ngược lại với bổn phận của mình.”. “Nếu thần chết ko làm nv của mình thì chuyện gì sẽ xảy ra?” – tôi ko thấy vẻ gì lo sợ khi đi ngược lại với bổn phận của anh ấy trên gương mặt của atsushi cả. “Họ sẽ biến thành con người, nếu may mắn thì họ sống được 1 vài tháng còn nếu ko thì sẽ chết ngay khi biến thành người.”... “Anh ko sợ sao? Đừng làm vậy vì tôi được ko?”. “Ko được, nếu có can đảm yêu thì có can đảm làm vì người mình yêu phải ko?” –tôi nghĩ anh ấy cố làm ra vẻ lạc quan nhưng tôi ko tìm được 1 tia giả dối gì trong lời nói và gương mặt của anh ấy... “Nếu phải vì người mình yêu thì chả lẽ tôi ích kỷ sao? Vả lại số phận đã sắp đặt rằng tôi ko thể sống quá lâu mà. Nếu có lỗi trong chuyện này thì người đó phải là tôi vì tôi đã giữ anh lại.
Về Đầu Trang Go down
 
Choko - bướm đêm >.<
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
9/7 zone :: Entertainment :: Hội họa - Truyện ngắn-
Chuyển đến